Truyện ngắn: Thất tịch không mưa

Tht tch không mưa

Author: Kim Min Young
Độ dài: Oneshot
Thể loại: Hiện đại, sadlove, SE.
Tình trạng: Đã hoàn thành.
Warning: Tác phẩm đã có bản quyền, vui lòng không copy mang đi dưới mọi hình thức mà không có sự cho phép của tác giả. Đừng để tác giả phải coi bạn không phải đồng loại vì hành vi ngu ngốc đó. Thanks!
Đôi lời:
Đã lâu rồi mình không viết một oneshot, đặc biệt là viết nam x nữ như này. Thực ra lúc đầu mình muốn viết về HanChul nhưng đã sửa lại, vì nữ chính trong này không hợp với Chul. Vẫn hy vọng E.L.F thích truyện này. Đây là truyện ngắn của mình, không phải fanfic nên ai không thích có thể bỏ qua luôn.
Truyện viết giữa nhớ mong của mình đến phương trời xa, mong ngày được gặp lại, để thương!
Love you!
Đng đây bn b ngóng trông
Tht tch không mưa, anh không quay v.
.
.
.
Mưa!
Một trạng thái xúc cảm của bầu trời.
Mưa!
Ướt át...và cả sướt mướt.
Có người ghét mưa, ghét phải chạy vội trên nền đất trơn trượt, ghét phải chạy xe trong trời mưa tầm tã, mưa tạt thẳng vào mặt như cách cuộc đời vẫn đem những xui xẻo hất vào chúng ta.
Có người lại thích mưa, mơ mộng. Thích ngồi trong một không gian đóng kín nào đó, nhâm nhi tách café nóng hổi, nhìn mưa lao vào cửa kính rồi trượt xuống máng nước bên dưới. Chiêm nghiệm như cách ta lao vào cuộc đời, rồi bị hiện thực nghiệt ngã hất văng xuống dưới.
Sam thích mưa, mà cũng không hẳn. Là có duyên với mưa, nhiều là hơn thích.
Lúc còn nhỏ, trời mưa thì có thể chơi đùa trong mưa, lội trong vũng nước lớn, có khi "may mắn" dầm mưa bị cảm lạnh thì hôm sau không phải đi học, thế nên thích.
Lớn lên chút, thì lại gặp anh trong mưa. Sam đã quên ngày tháng, cũng chẳng nhớ nổi hoàn cảnh, chỉ biết lúc gặp anh, cả hai đều ướt sũng, cùng nhau trú dưới mái hiên một cửa tiệm bên lề đường.
Anh đẹp trai lắm, tóc dài, để lòa xòa trước mặt. Dáng người cao, gầy vừa đủ để mặc đồ đẹp như mấy người mẫu vậy đó. Nhưng tựa vào lại thừa vững chãi để Sam an tâm giao phó đời mình cho anh.
Vội vã, cách anh đến như cơn mưa rào mùa hạ, chưa kịp thấy mây đã ào ào ập tới. Ướt sũng, thấm đượm, rồi tan biến.
Bên nhau tám năm, anh chứng kiến sự trưởng thành của Sam, là cả tuổi thơ, cũng là thanh xuân của cô. Anh hơn cô cũng vỏn vẹn tám tuổi.
Tại sao lại là số tám?
Nét vẽ số tám có giống không, vòng xoay vô cực khi nhìn ngang? Sam tự cười, phải thế chứ, vì giống lắm. Cứ gặp nhau, giao nhau tại một điểm nhỏ, để rồi mỗi người theo đuổi một đường cong của riêng mình, rồi tới lúc đi hết một vòng đường cong, lại quy tụ bên nhau.
Anh có nụ cười đẹp lắm, rạng rỡ như ánh cầu vồng sau cơn mưa, cho người ta chút mộng mơ.
Vào những chiều mưa, sau khi tan làm, anh thường tới đón Sam ở trường. Khi ấy cô có thể ôm anh từ đằng sau, áp mặt vào tấm lưng ấm áp ấy bên trong chiếc áo mưa nhỏ xíu đậm mùi nhựa. Nhắm chặt mắt, miệng mỉm cười, cùng nhau lướt qua làn mưa.
Anh nói mẹ anh đã ra đi trong một chiều trời nắng chói chang, anh đã cầu sao cho lúc ấy trời mưa tầm tã, mưa để gội rửa sạch sẽ nỗi đau trong lòng. Nước mưa sẽ lấp đầy khoảng trống trong tim. Nhưng trời đã không mưa. Còn anh, mỗi khi trời mưa lại tự huyễn hoặc, mẹ đang thông qua từng giọt mưa để chạm vào da thịt con trai mẹ.
Anh luôn chọn Mộc, một quán café nhỏ nơi góc đường, có ban công ngoài trời dưới hàng cây xanh do chính quán trồng. Không biết tên "Mộc" là vì quán dùng nhiều đồ bằng gỗ, Mộc vì hương vị mộc mạc của những thức uống nguyên chất tại đây, hay Mộc vì lòng người muốn tìm về chốn bình yên. Nhưng anh thích nó!
Sam không thích quán này, cô thích ngồi trong phòng điều hòa, uống một ly trà sữa béo ngậy kem cùng chân châu giòn giòn hơn là bắt mình ngồi trong một không gian có vẻ "xưa cũ", với cái mùi mưa ngấm đầy rêu phong, uống một tách bạc xỉu, cái thứ nước nhiều sữa cho thỏa mãn sở thích hảo ngọt của mình, đôi khi mưa lớn cùng gió còn bay cả vô mặt. Nhất là cái vườn cây, cô ghét cảm giác có thể có vài con sâu lấp ló đâu đó và trực chờ rơi xuống vai áo mình.
Nhưng anh thích, thì Sam cũng thích!
Đó là một dạng nhẫn nhịn trong tình yêu, là khi bạn chấp nhận làm thứ mình ghét một cách tình nguyện vì người mình yêu muốn thế. Vì bạn muốn cảm nhận sở thích của họ như của chính mình, để yêu hết lòng.
Anh nói, tình yêu trong ngày mưa là tình yêu đẹp nhất. Vì khi mưa rơi, lòng người ít nhiều sẽ có lắng đọng, không vội vã, chẳng cáu mệt như cách mà nắng nóng mang lại.
"Nếu đang yêu nhau chỉ cần nhìn mưa sẽ nhớ nhau hơn?"
Như lời bài hát, trời mưa, người ta thường chỉ muốn ngồi xuống, thư thả uống một tác trà nóng hay ly café đen bốc khói, nghiệm lại chút ít cuộc đời đã qua. Và khi ấy, người ta thường nghĩ nhiều nhất về người thương. Người ấy giờ này đang làm gì, có phải đang lội ngoài đường, vội vã giữa tầm tã mưa rơi trong cái áo mưa nhỏ xíu, hay đang ngồi trong nhà và nghĩ về mình như là mình đang nhớ người ta không?
Hay như bây giờ Sam đang nhớ anh, mà chẳng cần mưa.
Nhớ cách anh hát ru Sam ngủ mỗi đêm mưa bão, tiếng anh hát nhỏ xíu, dè dè qua chiếc di động rẻ tiền, chốc chốc lại bị át đi bởi tiếng mưa, tiếng sấm. Nhưng anh vẫn hát, êm dịu từng câu, thứ mà cô trân trọng suốt quãng đời sinh viên trong căn phòng gác mái ọp ẹp dột nước.
Bây giờ thì căn nhà cấp 4 khi xưa đã được xây mới, khang trang hơn, phòng kín, chẳng còn vết dột nào, và cũng chẳng còn tiếng anh ru.
Anh đi rồi, một chiều chẳng có mưa!
Anh quyết định lên máy bay, sang một thế giới khác, để du học.
Sam không trách anh vì đã lựa chọn con đường đó, nó thích hợp cho anh. Anh đã đi làm, rồi lại bỏ dở để qua Thụy Điển học thạc sĩ. Anh giỏi lắm, Sam cảm thấy IQ của anh có khi phải trên 200 vậy đó, anh mà không học tiếp, cứ buông xuôi như vậy, uổng lắm.
Sam được nhận vào làm trong công ty, thay vị trí mà anh bỏ đi. Anh đùa, em ở đó giữ chỗ giùm anh nha. Vậy lúc anh về thì Sam thất nghiệp chăng? Không, lúc anh về, anh sẽ nhận Sam vào nhà anh, làm bà xã của anh, lương tháng cao lắm, bằng cả lương của anh, thưởng của anh, trái tim và sinh mệnh nhỏ bé này của anh.
Lóng lánh ánh trắng bạc kèm đá sapphire xanh, anh lồng vào ngón áp út Sam chiếc nhẫn nhỏ. Anh nói nhẫn đính hôn nên dùng đá xanh, thể hiện sự vĩnh cửu trường tồn. Sam đợi anh nhé, khi về anh sẽ mang theo nhẫn kim cương hỏi cưới Sam.
Rồi anh kéo theo vali, bước đi, bước mãi. Nắng chiếu vào người anh, vào dáng người gầy gầy ấy, xanh đượm mùi thương nhớ.
Anh đi rồi, mưa có buồn không? Không còn ai mong mưa, chẳng còn ai ngắm mưa, chẳng còn ai đưa bàn tay đàn ông thô ráp ra hứng từng hạt mưa tuôn, để cảm mưa, để yêu mưa nữa.
Rõ ràng thành phố đông là vậy, những con đường ngày đêm đều tấp nập người qua lại, những quán café mở hai bốn giờ, thế mà vẫn cứ cô đơn. Vẫn cứ trơ trọi giữa lạnh ngắt mưa, để mưa xối xả dội vào người từng mảng ký ức đã từng hạnh phúc.
Sam nhớ, truyền thuyết về Thất tịch.
Ngưu Lang và Trúc Nữ vốn không thể bên nhau khi còn sống, nguyện cầu chết cùng nhau, để được bên nhau dù là ở thế giới bên kia. Trời cao vì cảm động mối tình sâu đậm của họ, cho nên hàng năm vào ngày bảy tháng bảy, Thất tịch, nếu trời mưa thì cầu Nại Hà sẽ xuất hiện. Hai người thông qua cây cầu nối liền trái tim nhau, được gặp nhau, chạm vào nhau, yêu thương nhau sau một năm trời xa cách.
Hỏi gặp thế có đủ không? Xa cả năm mà gặp nhau được một ngày.
Đáp, có! Khi yêu xa, thì dù chỉ một phút một giây được gặp nhau đã là hạnh phúc vô bờ bến. Nhớ khi xưa, Bồ Tùng Linh tản mạn truyện, vô số những con Hồ Ly mang tình yêu với con người, tu luyện cả trăm năm để có hình hài của con người, lên nhân thế tìm người mà khi xưa mình đã đem lòng yêu. Mà đời người cao lắm thì cũng trăm năm, so với Hồ Ly yêu có đáng là bao, rồi lại chia ly, lại còn mình Yêu Hồ lưu lạc nhân gian không biết đến bao giờ mới lại gặp người mình yêu đầu thai để lần nữa bên nhau.
Ngày anh rời đi, cũng là Thất tịch, một ngày Thất tịch không có mưa.
"Vậy thì năm nay Ngưu Lang và Trúc Nữ không được gặp nhau rồi phải không anh?"- Sam hỏi, trong lúc tiễn anh ra sân bay. Anh chỉ cười, lặng lẽ xoa đầu cô, "Sam ngốc quá, năm nay không gặp, vậy đợi đến năm sau, cho dù ngàn năm, vẫn chờ, vì còn yêu".
Sam cũng sẽ chờ anh, ngàn năm vẫn chờ, ngàn năm vẫn yêu.
Chẳng biết đã trôi qua bao nhiêu cái Thất tịch, có năm mưa tầm tã lắm, chắc là Ngưu Lang đã gặp Trúc Nữ đủ lâu để dịu bớt nỗi nhớ cho những năm trời chẳng hề có giọt nước. Sam cũng đã là quý cô ngoài ba mươi, trưởng thành, sắc xảo.
Đã không còn là cô bé Sam cứ Thất tịch là lại ra đằng sau đường băng sân bay ngồi nhìn lên trời, đoán xem chiếc máy bay nào ngang qua có anh ở trong đó. Chẳng còn là cô bé Sam ngồi thu lu trong góc Mộc café mỗi khi mưa, để nhìn ly café đen đắng ngắt, để gió thổi mưa hắt vào mặt, để nước mắt hòa cùng vào mưa vì nhớ anh.
Anh nói, Sam đợi anh, nhất định phải đợi anh.
Sam vẫn đợi.
Ngày mai là Thất tịch, Sam bước chậm rãi trên con đường về nhà, mắt chăm chú nhìn vào chương trình dự báo thời tiết trong điện thoại.
Ngày mai, dự báo khí tượng trời không mây, nắng từ sáng sớm, nhiệt độ trung bình 26- 30*C, độ ẩm thấp,...
Lặng lẽ trút hơi thở nặng nề vào không khí, Thất tịch không mưa, Ngưu Lang không được gặp Trúc nữ, anh cũng không gặp Sam...
Tách! Tí tách! Sam giật mình bật dậy, vơ vội điện thoại bật màn hình: Chín giờ sáng, thứ bảy, Thất tịch.
Sam chạy vội ra đường vẫy taxi tới sân bay cho kịp giờ đón anh. Hôm nay anh về, vậy mà cô lại ngủ quên chỉ vì đống báo cáo tối qua tới trễ mới xong. Chắc là anh đang chuẩn bị đáp cánh rồi.
Ù ù ù
Tiếng máy bay ầm ầm trên cao, taxi bẻ lái quành vào hướng phòng chờ sân bay. Sam nhìn lên cao, tự mỉm cười, chắc là anh đang ở trong chiếc máy bay đó, cũng đang vui mừng vì sắp gặp được Sam.
Tâm hồn của cô bé Sam ngày nào bỗng quay về. Mắt dưng dưng lệ, Sam lấp ló cố chen sau đám người cũng đến đón ở sân bay, cố nhìn vào trong tìm hình bóng anh.
Từng người, từng đoàn, vẫn chưa thấy anh. Ngay khi Sam ngồi sụp xuống vì tuyệt vọng thì bước chân anh lại gần. Anh vẫn thế, vẫn nụ cười ấy, vẫn dáng người cao gầy, anh mặc bộ đồ như hôm anh đi. Cảm giác xưa cũ ùa về, như mới đâu đây, như mới khi hai đứa còn nhỏ, cùng nhau trú mưa trong bộ đồng phục học sinh ướt đẫm.
Ôm anh, thật chặt, dùng hết sức lực để siết lấy, để cảm nhận hơi ấm từ anh, để biết anh đã về rồi, anh sẽ không bỏ đi nữa.
"Năm nay Thất tịch mưa rồi anh"- "Ừ, vì anh đã về với Sam rồi".
Sáu giờ tối, trời ngớt mưa hẳn. Sam nắm tay anh đi dạo trên phố, mặc cho mưa rả rích bám đầy trên vai áo.
Mưa tháng bảy có chút lạnh, nhưng có sao, đã có bờ vai anh che chở, ấm áp hạnh phúc vô cùng.
Anh đột nhiên kéo Sam đến giữa quảng trường, cạnh bên đài phun nước nhấp nháy ánh xanh đỏ.
"Sam đồng ý làm vợ anh nhé"
Tách! Tách! Tách!
Tiếng mưa, hay nước mắt rơi!
Được rồi, Sam đã làm được, Sam đã đợi được anh rồi này. Đợi nửa đời người cũng vẫn đợi. Anh về bên Sam rồi, anh thật sự mang nhẫn kim cương về hỏi cưới Sam rồi.
Cảm xúc vỡ oà như giọt nước rơi xuống vũng nước bắn tung.
Trái tim hạnh phúc tới muốn ngưng đập, vì quá yêu, vì quá hạnh phúc.
Sam ôm chầm anh, khóc nức lên. Khóc cho vơi đi tháng ngày cơ cực, một mình lặn lỗi giữa thành phố mưa, khóc cho tháng ngày không có anh ở bên giờ đây sẽ lui vào dĩ vãng. Khóc cho cả tuổi trẻ buông lơi theo giọt mưa rơi để đợi anh.
Tình yêu có cái kết viên mãn như trong ngôn tình đã diễn ra. Rồi đây Sam và anh sẽ tổ chức một đám cưới nhỏ, mời bạn bè tới. Nhạc phát bài Until You, Sam sẽ lộng lẫy trong chiếc váy trắng tinh khôi, cùng nắm tay anh vào lễ đường. Rồi đây những thiên thần bé nhỏ kết tinh của tình yêu đẹp sẽ ra đời.
Sam ôm anh, gục mặt vào vai anh, bờ vai nhỏ nhắn run lên theo từng tiếng khóc.
"Sam cứ khóc đi, đã có anh ở đây lau nước mắt cho Sam rồi"
Phải rồi, có anh bên Sam rồi, có anh ở đây rồi,...
.
.
.
Và có anh ở trên trời cao kia, anh là một trong những vì sao trên kia dõi theo Sam hàng đêm, dù nắng hay mưa.
Năm nay Thất tịch không mưa, bởi vì anh không về. Bởi chiếc máy bay năm đó anh lên vừa cất cánh thì mưa lớn, bão bất ngờ ập đến. Chiếc máy bay chao đảo như con chim nhỏ giữa sóng gió để rồi khi kiệt sức đành chấp nhận số phận rơi xuống biển, chẳng ai còn hy vọng, anh cũng thế.
Giữa phố, mọi người xúm quanh cô gái gần tứ tuần nằm trên nền đá lạnh, khóc tới mắt mở không nổi, bàn tay gầy guộc nắm chặt chiếc nhẫn bạc đính đá xanh sapphire. Trời trong, sao đêm lấp ló chiếu sáng quanh trăng non.
Năm nay Tht tch không mưa.
Năm nay anh không v.
Năm nay Sam li đi anh!
.
.
.
Viết cho Tht tch không mưa, 2018
Đi gp anh!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Vài nét về Young